Những ngày này, Vũng
Tàu nắng quá, nắng đến nỗi tôi tưởng chừng như mình đang đi giữa tháng năm cùng
những trận gió Lào cháy rát của quê hương Thanh Hóa. Và rồi cứ chiều chiều, mây
đen ùn ùn giăng mắc, kéo về những trận mưa rào ngập bong bóng nước. Tôi còn nhớ,
sau những cơn mưa như vậy, tôi và cô bạn thân lại kéo nhau đi ăn chả tôm.
Tôi chưa từng thấy món
chả tôm này trước đây, mặc dù là người Thanh Hóa. Bởi món này chỉ được biết đến
ở một vùng rất nhỏ của trung tâm Thành phố. Sầm uất và ngon hơn cả là khu vực cạnh
nhà thờ lớn Thanh Hóa. Cứ khoảng chiều gần tối, người ta ùn nhau đi ăn món này,
khiến khu vực phường Trường Thi rộn ràng hẳn, nhất là những ngày lễ lớn.
Trong dịp về Thanh Hóa
công tác, tôi được cô bạn thân người thành phố dẫn đi ăn, về sau thì nghiền. Đến
bây giờ, khi nhắc tới, tôi vẫn thèm lắm. Nhưng thật tiếc, những chiếc chả tôm
xinh xắn, ngon lành ấy chỉ có thể có khi về Thanh Hóa quê hương.
Tôi cũng đã lân la hỏi
cách làm chả tôm, nhưng có lẽ, người làm có bí quyết riêng của họ. Nên dù biết
cách làm, món chả tôm tôi cuốn không có được cái vị mà tôi từng ăn ở quê nhà.
Nhiều lúc tôi nghĩ, biết đâu đấy, đó không phải là mùi vị, mà có lẽ, đó chính
là cái không khí, là niềm nhớ, niềm thương của một người con về đất mẹ. Giống
như tôi từng nghe có rất nhiều Việt kiều nói rằng, cùng một món ăn, cùng một
người nấu, nhưng trộn hương vị quê hương, được thưởng thức cùng không gian và
dư vị của nơi chôn nhau cắt rốn khác nhau hoàn toàn. Chính vì thế, có biết bao
người con đã tìm về với đất Việt, chỉ vì tìm lại cội nguồn qua những món ăn,
qua tình cảm gần gũi, gắn bó.
Tôi cũng như vậy. Khi
ngồi viết những dòng này, hồi ức đang vẽ cho tôi những chiếc chả tôm ngon lành
được chế biến cầu kỳ. Tôm được xay nhuyễn cùng với chút bột gấc để tạo màu, sau
đó trộn cùng với thịt ba chỉ bằm đã được xào vàng cùng hành, tỏi để tạo hỗn hợp
nhân. Bánh được gói bằng phở vuông (người Hà Nội hay gọi là phở cuốn) nhỏ bằng lòng
bàn tay, xếp vào vỉ, đem nướng trên than hoa hoặc chiên tùy sở thích của từng
người. Bánh được ăn kèm với rau sống, rau thơm và nước chấm được pha theo công
thức riêng, chua chua, ngọt ngọt, thanh thanh, kèm củ quả được ngâm chua khiến
món ăn trở nên quyến rũ, mềm, đậm đà. Bánh cũng thường được ăn kèm bún, dưa
leo, hoặc thịt nướng.
Bánh quen thuộc với người
thành phố Thanh Hóa đến nỗi, nhiều bạn trẻ ngay khi vừa xuống xe ở quốc lộ là
sà ngay vào quán, hít hà, thưởng thức, vừa đã cơn đói, vừa đã cơn thèm, vừa sống lại cảm giác “về nhà”.
Mỗi tối cuối tuần, nhiều
gia đình chọn cho mình quán quen, lân la ăn bánh, trò chuyện, kèm ly trà nóng
cho bố mẹ, hoặc ly xoài dầm thanh mát cho con trẻ. Bên ngoài những vỉ nướng bốc
khói, hương thơm lan tỏa, hòa quyện cùng giây phút thành thơi của họ…
amthucdanda.com
0 nhận xét :
Đăng nhận xét